
Bằng Chứng Của Mùa Đông Chưa Tan
Ngày mồng Một Tết, ông bác họ xa đến nhà tôi chúc Tết, tiện tay đưa cho tôi một phong bao lì xì. Tiễn bác ra cửa xong, mẹ tôi liền gọi tôi lại, bảo: “Đưa phong bao đây.”
Tôi không hề giữ riêng, chỉ đặt nó ngay trên bàn. Trong đó có đúng một trăm tệ。
Mẹ cau mày, giọng nghi ngờ: “Chỉ một trăm? Mày giấu bao nhiêu rồi?”
Tôi nói thật: “Con không giấu.”
Cơn giận trong mắt bà lập tức bốc lên như lửa: “Không giấu thì sao chỉ có một trăm? Ai đi chúc Tết lại chỉ cho từng đó tiền?”
Rõ ràng bà vừa thấy tôi nhận phong bao xong đã đặt ngay lên bàn, không hề động vào. Nhưng bà vẫn nhìn tôi như nhìn kẻ thù.
“Lấy ra!” “Con không có gì để lấy.”
Bà túm tóc tôi, giật mạnh về phía sau. Cơn đau xé toạc da đầu khiến tôi ngã bật ra sau, trán đập thẳng vào góc bàn. Trước mắt chỉ còn lại một mảng máu đỏ mờ mịt。
“Lấy ra!” “Con không giấu mà…”
Bà buông tóc tôi ra, vơ lấy chiếc giẻ lau bàn còn ướt, vắt chặt lại, rồi quất mạnh lên mặt, lên cổ tôi。 Chiếc giẻ lạnh buốt, mỗi cú quất là một vệt đau rát, vừa như nước đá, vừa như dao cắt vào da thịt.
Tác giả:
Thể loại: Unknown
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 9
📖 Bắt đầu đọc