
Công Chúa Tuyển Nam Sủng, Thái Phó Tự Tiến Cử
Thành hôn với Thôi Nghiễn Thanh ba năm, hắn vẫn không chịu viên phòng cùng ta.
Lòng ta chẳng muốn cưỡng cầu thêm nữa. Khi đến tìm Hoàng huynh xin được hòa ly, ta lại tình cờ nghe được cuộc đối thoại của họ.
“Tống Ngôn Chi từ nhỏ đã thân thiết với Hoàng muội. Nay dù Hoàng muội đã thành hôn với ngươi, nhưng trẫm đâu thể chỉ vì vài câu trò chuyện của họ mà đày Tống Ngôn Chi đến quân doanh Bắc Cương được?”
Con người vốn thanh lãnh ấy lại tỏ ra sốt ruột.
“Đâu chỉ là trò chuyện, thần còn thấy Vân Dung cười với hắn. Thành hôn ba năm, nàng ấy chưa từng cười với thần!”
“Bệ hạ, thần vốn lớn hơn Vân Dung sáu tuổi. Nay bên cạnh nàng ấy toàn những nam tử trẻ trung hơn, sao thần không sốt ruột cho được?”
Nghe vậy, Hoàng huynh bật cười.
“Phong thủy luân chuyển rồi. Thái phó còn nhớ thuở nhỏ dạy học đã từng đánh vào lòng bàn tay của con bé không?”
Thôi Nghiễn Thanh cười khổ một tiếng, đáp:
“Thần đương nhiên nhớ… Nếu sớm biết thế này, ban đầu thần đã nên tự quất mình một trận thật đau.”
Ngày hôm đó, hắn quả nhiên cầm thước giới lên, quỳ trước mặt ta, giọng khản đặc:
“Xin Công chúa hãy đánh thần.”
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Ngọt, Sủng
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 19
📖 Bắt đầu đọc