
Đốt Đông Cung, Về Quê Làm Ruộng
Sau ba năm thành hôn, Tiêu Sách cuối cùng cũng chán ngấy câu chuyện tình yêu giữa Thái tử và nàng dân nữ thấp hèn.
Hắn bắt đầu chê bai ta, một Thái tử phi xuất thân thường dân, không đủ đoan trang mực thước, không thể giúp hắn trên triều chính.
Mọi mặt đều không bằng thanh mai của hắn, quý nữ Thôi Phù Ngọc.
Thậm chí trong yến tiệc cung đình, hắn còn mượn rượu để hạ thấp ta trước mặt mọi người.
“Phù Ngọc khí chất cao quý, thông tuệ hiền nhã. Năm đó bỏ lỡ minh châu mà chọn mắt cá, là tiếc nuối cả đời của ta.”
Thật vô vị, cứ như ta thích làm cái chức Thái tử phi này lắm vậy.
Dù sao cũng đã ngủ với hắn ba năm, hưởng thụ ba năm vinh hoa phú quý.
Ta không lỗ.
Thế là vào ngày hắn phế ta làm thiếp để cưới Thôi Phù Ngọc làm Thái tử phi mới.
Ta đã phóng một mồi lửa ở Đông cung, rồi giả chết trốn về quê.
Sau này nghe nói, Thái tử trong đêm tân hôn đã nôn ra máu không ngừng, suýt nữa thì phát điên.
Chậc chậc, ta chẳng qua chỉ cuỗm đi ba vạn lượng ngân phiếu của hắn thôi mà, có cần phải keo kiệt đến thế không?
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Nữ Cường
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 21
📖 Bắt đầu đọc