
Hoa Tàn Trong Miệng Đời
Từ ngày bị sơn tặc bắt cóc, ta liền mang tiếng là “hoa tàn liễu úa”.
Phó hôn phu Bùi Hiên chẳng nói một lời, chỉ cùng cha ta lui hôn, còn thản nhiên đưa tới một dải lụa trắng.
Đêm ta định tự vẫn, một thiếu niên tướng quân lặng lẽ trèo vào sân, lau khô nước mắt cho ta:
“Uyển Nhi, nếu hắn không cưới nàng, ta cưới. Ta đã thầm yêu nàng từ lâu, nàng nguyện lấy ta không?”
Năm thứ hai thành thân, ta đứng ngoài thư phòng, vô tình nghe thấy Bùi Hiên nhạo báng Hạ Khiêm:
“Một nữ nhân đã bị làm nhơ nhuốc mà ngươi cũng cưới, không thấy bẩn thỉu sao?”
Hạ Khiêm chỉ nhướn mày, nhàn nhạt đáp:“Hồi đó ta đã dặn họ, đừng làm tổn hại đến Vân Uyển, nếu không ta còn chẳng muốn đụng vào.”
“Ngươi phải giữ chặt nàng lại, đừng để nàng gây chuyện trước ngày ta cưới Vân Mộ.”
“Yên tâm, chờ ngươi và Vân Mộ thành thân, ta sẽ đưa nàng ra biên ải.”
Đêm nay vốn dĩ ta định tới báo cho Hạ Khiêm biết – trong bụng ta đã có cốt nhục của hắn.
Nhưng lúc này… đã chẳng còn cần thiết nữa.
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại , Đại Nữ Chủ
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 16
📖 Bắt đầu đọc