Hôn Ước Đêm Tuyết
Sinh thần ta hôm ấy tuyết rơi rất lớn.
Tô Nghị Thần nói muốn từ hôn.
Ta ngước nhìn hắn.
Dáng vẻ sáng sủa, tuấn tú.
Hắn đứng cô độc ngoài cổng lớn.
Ta xoay người vào nhà, lấy một chiếc ô che trên đầu hắn.
Vẻ mặt hắn lãnh đạm. Hắn gạt mạnh tay ta ra.
Ta lảo đảo, không đứng vững mà ngã nhào xuống nền tuyết.
Tuyết hoa rơi trên chiếc áo choàng lông cáo màu đen của hắn.
Ánh mắt hắn khẽ động, nhưng vẫn đưa tay về phía ta.
Ta không nắm lấy tay hắn mà ôm cổ chân mình.
“Ui da, đứng không dậy nổi rồi.”
“Hôm nay không có năm trăm lạng bạc thì ngươi đừng hòng đi.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, buông lại một câu: “Vậy thì ngươi cứ nằm đó đi.”
Rồi quay đầu định bỏ đi.
Ta lập tức ôm chầm lấy đùi hắn, gào lớn ra ngoài:
“Tô tướng quân đánh người!”
“Tô tướng quân ức hiếp dân nữ!”
Hắn vội vàng bịt miệng ta lại, ghé vào tai ta nghiến răng nghiến lợi:
“Đứng dậy.”
Ta chớp chớp mắt nhìn hắn:
“Phải bế kiểu công chúa mới chịu dậy.”
Hắn hết cách với ta, đành bất lực thở dài.
“Rốt cuộc phải thế nào ngươi mới chịu đồng ý từ hôn?”
“Đem tất cả đầu bếp của Tô phủ các ngươi luân phiên đưa đến phủ ta.”
“Mỗi người nấu cho ta ăn ba ngày. Coi như mừng sinh thần ta.” Ta ra điều kiện.
“Hồ đồ.”
“Chậc, đúng là keo kiệt.”
“Vậy đem viên Dạ Minh Châu hoàng thượng ban cho ngươi tặng ta làm quà lễ cập kê đi.”
“… Đầu bếp có cần tự mang theo nguyên liệu và dụng cụ nấu nướng không?”
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Ngọt
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 11
📖 Bắt đầu đọc