
Khi Tôi Quay Về
1963, giữa chốn phố xá ồn ào, thủ trưởng bất ngờ rơi vào trận phục kích.
Chồng tôi – Trương Khiếu, hiện đang là đoàn trưởng phụ trách công tác cảnh vệ – lại ở bệnh viện, túc trực bên giường người thanh mai trúc mã của anh, sắp sửa sinh con.
Lần này, tôi không chạy đến tìm anh để cầu cứu như trước nữa.
Tôi lựa chọn đứng chắn trước mặt thủ trưởng, bụng bầu căng cứng, dùng thân mình làm tấm khiên đỡ thay loạt đạn.
Kiếp trước, tôi đã từng vội vã tới bệnh viện để tìm anh.
Anh lập tức rời khỏi phòng sinh, bỏ lại thanh mai mà quay về chiến trường ứng cứu.
Vì công trạng đó, anh được thăng liền hai cấp.
Nhưng Lâm Uyển Uyển sinh non, lại bị băng huyết dẫn đến tử vong.
Khi hay tin, anh chỉ nhàn nhạt buông một câu:
“Đó là số phận của cô ta.”
Đến lúc tôi sắp lâm bồn, anh lại bất ngờ bóp cổ tôi, ép tôi uống thuốc độc, coi đó là cách báo thù cho người xưa.
Tôi quằn quại ôm lấy bụng, nức nở van xin anh tha cho đứa con chưa kịp chào đời.
Thế nhưng ánh mắt anh chỉ còn đầy căm phẫn, giọng nói cũng lạnh như băng:
“Cả thành này đâu chỉ mình tôi là đoàn trưởng, tại sao cứ nhất quyết tìm đến tôi? Chẳng phải vì ghen với Uyển Uyển nên cô cố tình kéo tôi quay về hay sao?”
“Cô có biết không? Uyển Uyển chết vì mất quá nhiều máu. Nếu khi đó tôi ở lại, truyền máu cho cô ấy, thì mẹ con cô ấy đã không phải ra đi.”
“Tất cả là lỗi của cô! Cô và cái thai trong bụng, đều phải trả giá thay cho Uyển Uyển!”
Cuối cùng, tôi gục ngã vì trúng độc.
Đứa bé tôi mang nặng suốt mười tháng cũng chỉ còn là vũng máu lạnh tanh.
Nhưng khi mở mắt lần nữa, tôi đã quay về đúng thời điểm thủ trưởng bị phục kích…
Tác giả:
Thể loại: Hiện Đại
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 4
📚 Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4