
Phật Nữ Trả Nghiệp
Tôi sinh ra đã “mồm quạ đen”: hễ buột miệng nói điều xấu là lập tức ứng nghiệm.
Năm bốn tuổi, tôi chỉ làm rơi một hạt cơm, bà nội đã tóm lấy tôi, lôi thẳng ra hố xí:
“Đồ của nợ, còn dám lãng phí lương thực à? Chi bằng giờ dìm mày ch//ết luôn cho xong!”
Tôi ngẩng đầu nhìn bà, khẽ nói: “Chính bà sẽ rơi xuống hầm phân mà ch//ết đuối.”
Lời vừa dứt, chân bà trượt một cái, bổ nhào xuống hầm phân, không bao giờ ngoi lên được nữa.
Ông nội chỉ thẳng mặt tôi chửi là “sao sát”, nói tôi hại ch//ết bà, rồi quay lưng lén bá/n tôi cho bọn bu/ôn ng/ười.
Tôi nhìn theo bóng lưng ông, thấp giọng nói: “Ông với hắn sẽ bị xe ngựa tông ch//ết cả hai.”
Vừa dứt lời, một cỗ xe do ngựa điên kéo lao ầm ầm tới, cán cả ông lẫn tên buôn người dưới bánh xe.
Dân làng bảo tôi là yêu nghiệt, nhao nhao đòi đánh ch//ết cho xong, kẻo cái miệng quạ đen của tôi hại ch//ết cả làng.
Cha mẹ bất đắc dĩ, quỳ trước mặt trụ trì chùa suốt ba ngày ba đêm, mới xin được cho tôi vào chùa tụng kinh, mong Phật Tổ trấn được cái miệng này, ít ra… còn che chở được tôi.
Họ nói, đợi khi nào có điều kiện sẽ quay lại đón tôi.
Nhưng tôi cứ đợi, đợi mãi đến khi trở thành “cô gái nhà Phật” nổi tiếng trong chùa, vẫn chẳng thấy họ đến.
Cho đến một ngày, mẹ tôi mắt đỏ hoe tìm tới, nói muốn đưa tôi xuống núi:
“Phùng Xuân, ba con bị người ta đánh què chân, em gái con… bị cầm thú làm nhục… Con theo mẹ về, nhìn họ lần cuối…”
Nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của mẹ, tôi không nói hai lời, thu dọn quần áo rồi theo bà bước ra khỏi cổng chùa.
Từ khi vào cửa Phật, tôi hiếm khi mở miệng; nhưng hễ tôi mở miệng, lời nói ra lại đủ khiến kẻ ác nhà tan cửa nát.
Tác giả:
Thể loại: Hiện Đại
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 6
📖 Bắt đầu đọc