
Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Thành Thái Tử Phi
Trong một yến tiệc xuân, ta ngã ngựa.
Tỉnh lại rồi, mọi người xung quanh trong ký ức ta vẫn quen thuộc như cũ. Duy chỉ có tình cảm dành cho Chu Triều là tan thành mây khói.
Phụ thân vỗ về bảo ta yên tâm. Ngài nói dù ta có mất đi trí nhớ, ngài cũng sẽ ép Chu Triều phải chịu trách nhiệm với ta.
Mẫu thân chỉ sụt sùi khóc. Người bảo dưa ép không ngọt, Chu Triều vốn chẳng hề yêu thích ta, nếu gả cho hắn chỉ khiến hắn thêm chán ghét. Người sợ ta chịu thiệt thòi, khuyên ta đừng nên gả nữa.
Đám nha hoàn trong phủ thì xì xầm ta mặt dày. Họ nói hôn sự của ta và Chu Triều là cướp từ tay Tô gia tiểu thư. Họ bảo bây giờ mỗi khi ra khỏi phủ đều bị người ta chỉ trỏ, thật mất mặt.
Ba ngày sau, vị hôn phu của ta mới đủng đỉnh xuất hiện.
Vừa gặp mặt, hắn đã chỉ thẳng vào mũi ta, giọng đầy chán ghét: “Ngươi còn giả vờ cái gì? Rõ ràng là ngươi một hai đòi tỉ thí cưỡi ngựa bắn cung với Ngưng Âm. Ngã ngựa là do ngươi tài nghệ không bằng người, sao còn đổ tội cho kẻ khác? Chính ngươi đã hại Ngưng Âm bị trách phạt! Thẩm Vận, ngươi thật khiến ta ghê tởm!”
Lồng ngực ta nghẹn lại một cục tức. Ta bình thản đáp: “Nếu đã ghê tởm đến thế, chúng ta hủy hôn đi.”
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Ngọt, Sủng
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 19
📖 Bắt đầu đọc