
Tạ Đại Nhân, Chàng Uống Nhầm Giả Dược Rồi
Sau khi cùng vị tri châu lạnh lùng thành thân, chàng mải mê công vụ, chẳng buồn chạm vào ta.
Ta đành tìm đến một thương nhân giang hồ, mua về một bình “thần dược”, rồi lặng lẽ đổ hết vào bát chè đậu đỏ của chàng.
Nghe nói chỉ một giọt thôi cũng đủ khiến người ta mất hết kiềm chế, đến Diêm Vương uống vào cũng phải gọi ta một tiếng “bảo bối”.
Quả nhiên, sau khi dùng xong, vị tri châu thanh lãnh kia liền hóa thành sói đói.
Từ cảnh thiếu thốn đến mức sắp “chết đói”, ta bỗng dưng biến thành kẻ suýt “no đến không thở nổi”.
Đến mấy ngày chẳng biết xấu hổ ấy trôi qua, lại nghe tin thương nhân kia bị bắt vì bán thuốc giả.
Ta hồ nghi nhìn về phía tri châu đại nhân lúc này đang thong thả cởi áo.
Chỉ thấy làn da chàng trắng hơn cả tuyết, khóe mắt ửng hồng, ánh nhìn mông lung như tơ.
Thấy ta còn đứng yên, chàng khẽ nghiêng đầu, giọng mang chút làm nũng:
“Phu nhân, mau lại đây, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng.”
Tác giả:
Thể loại: Ngôn Tình , Cổ Đại , Ngọt Sủng , HE
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 1
📚 Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4