
Vẽ Một Mùa Xuân Họa Đường
Ta tiến cung đã mười năm, vẫn chỉ là một Quý nhân không được sủng ái.Không tranh không đoạt, cũng chẳng có bản lĩnh giữ con bên mình, đành phải thuận theo thế cục, tìm một chỗ đứng, chỉ để giữ lấy mạng sống.Ngày Quý phi bị phế, bị đuổi khỏi cung, ai nấy đều tranh nhau giẫm đạp, ta cũng bị buộc phải “bắt nạt” Tam hoàng tử của nàng.Thế nhưng trong chốn thâm cung này, từ trước đến nay chỉ có người khác bắt nạt ta, chứ ta chưa từng biết phải làm sao để bắt nạt người khác.Ta gãi gãi đầu, cuối cùng đành đưa cho Tam hoàng tử một miếng bánh táo do chính tay mình làm:“Ngươi chỉ xứng ăn loại điểm tâm hạ đẳng này!”Tam hoàng tử mới chín tuổi, nắm chặt chiếc bánh trong tay, lặng lẽ đứng dưới bóng cây, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào ta rất lâu, như thể nhìn thấu bộ dạng giương oai giả hổ của một kẻ vô năng.Lời đồn nói đúng — bắt nạt Tam hoàng tử quả là việc nên làm.Bởi vì ngay đêm đó, Hoàng thượng lật thẻ bài của ta.Nửa năm không được ân sủng, ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng, luống cuống thu dọn chiếc bàn trang điểm đã phủ bụi bặm.Khi Bệ hạ bước vào tẩm cung, chàng chẳng nhìn đến đóa trâm hoa ta đã lau kỹ từng cánh, cũng không để tâm đến chiếc váy lụa cũ kỹ đã sờn chỉ, càng chẳng buồn chú ý đến chiếc khăn tay bị ta vặn xoắn đến gần rách nát.Chàng khép lại quyển sách trong tay, day trán, ánh mắt mỏi mệt.Vị đế vương vẫn luôn lạnh nhạt kia, lại hiếm hoi nở một nụ cười dịu dàng nhìn ta:“Những năm qua nàng vào cung, không tranh không giành, hiền hòa nhẫn nhịn, rất tốt.”“Trẫm hỏi nàng, có muốn nuôi một đứa trẻ không?”
Tác giả:
Thể loại: Ngôn Tình , Cổ Đại
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 2
📚 Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5