
45 TUỔI, TÔI THI LẠI CUỘC ĐỜI
VĂN ÁN
Năm tôi thi đậu cao học, vừa tròn 45 tuổi.
Ngày khai giảng, tôi nghe thấy lớp trưởng và vài bạn cùng phòng đang bàn tán sau lưng:
“Thật không hiểu người lớn tuổi vậy rồi còn học làm gì, tốt nghiệp xong có ai chịu nhận vào làm không?”
Đọc full tại page bạch tư tư
“Mẹ tớ nói, phụ nữ tuổi này thì nên ở nhà trông cháu, hoặc ra quảng trường nhảy múa là vừa.”
Một giọng khác chen vào, hạ thấp giọng đầy mỉa mai:
“Nghe nói bà ấy ly hôn rồi. Liệu có phải lấy cớ đi học để tán mấy sinh viên nam không? Không được, phải nhắc mấy cậu con trai trong lớp tránh xa bà ấy ra mới được.”
“Bà ấy”?
Ừ, gọi tôi là “dì già” cũng chẳng sai.
Dù sao thì — giảng viên chủ nhiệm của lớp họ chính là con trai tôi, thiên tài tốt nghiệp tiến sĩ năm 20 tuổi, đã giảng dạy ở trường được 5 năm.
Còn cô gái từng học ngành Phát thanh – Truyền hình, đạt Á quân Hoa hậu Toàn cầu, được treo ảnh lên trang giới thiệu tuyển sinh của trường — chính là con gái tôi.
Nếu nói tôi “đi học để tiêu khiển”, thì đúng là vậy — đến trường nơi con trai dạy học, theo học chương trình cao học.
Chỉ có điều, người tôi “tiêu khiển”, e rằng lại chẳng phải ai khác ngoài số phận từng bỏ rơi mình.
Tác giả:
Thể loại: Hiện đại
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 33
📖 Bắt đầu đọc