Bài Kiểm Tra Sau Năm Năm
Hôm qua, tôi và chồng – Tô Cảnh Hành – vẫn còn chen chúc trong căn phòng trọ chật hẹp, nâng ly ăn mừng vì cuối cùng cũng trả hết món nợ hàng chục triệu mà anh ấy mắc phải.
Hôm nay, vị hôn thê của anh – Nguyễn Ngữ Nhu – dẫn theo luật sư đến tận nhà, nhẹ nhàng đưa cho tôi tờ đơn ly hôn.
“Cô Giản, năm năm qua vất vả cho cô rồi.”
Cô ta mỉm cười, như đang dỗ dành một người giúp việc: “Giờ thì vợ thật của Cảnh Hành, mẹ ruột duy nhất của An An đã quay về. Phiền cô rút lui trong danh dự.”
Tôi sững người, đầu óc trống rỗng, môi mấp máy nhưng không thể phát ra tiếng.
Nguyễn Ngữ Nhu nhìn thấu sự bàng hoàng của tôi, tiện tay cầm điều khiển mở TV.
Trong bản tin tài chính, Tô Cảnh Hành mặc vest chỉn chu, được gọi là “người thừa kế duy nhất của tập đoàn nghìn tỷ”.
Người dẫn chương trình ca ngợi bằng giọng đầy kính nể:
“Cậu cả nhà họ Tô hôm nay chính thức kết thúc thời gian rèn luyện dưới đáy xã hội, chứng minh thực lực khởi nghiệp độc lập trước hội đồng quản trị.”
“Được biết, Tô thiếu gia đã tự mình gây dựng tài sản hàng chục triệu chỉ trong vòng năm năm, bắt đầu từ con số không…”
Từng lời, từng chữ như mũi dao băng giá đâm vào tai tôi.
Năm năm tôi dốc lòng dốc sức, giờ lại trở thành tư liệu để anh ta khoe khoang thành tích.
Nguyễn Ngữ Nhu vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích:
Năm năm qua, chỉ là một “bài kiểm tra áp lực nhân tính” trước khi Tô Cảnh Hành chính thức thừa kế tài sản.
Còn tôi – chỉ là đối tượng được chọn ngẫu nhiên cho bài kiểm tra đó.
Cô ta đưa mắt nhìn quanh căn phòng khách chật chội, rồi quay lại nhìn tôi với ánh mắt có chút thương hại:
“Cô Giản, vai ‘vợ’ mà cô đóng thật sự rất tốt.”
“Nhưng vở kịch nào cũng đến lúc hạ màn.”
Tác giả:
Thể loại: Hiện đại
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 232
📖 Bắt đầu đọc