Chính Thê Phản Diện
Vị thiếp thất trong phủ đã đánh c h ế t con mèo của ta.
Nàng ta xách cái x á c nát bươm của nó đến tìm ta, vẻ mặt vô t ộ i: “Nó cắn muội, vốn chỉ định dọa nó một chút, không ngờ hạ nhân không để ý, lại khiến nó c h ế t mất… Tỷ tỷ sẽ không trách muội chứ?”
Ta mỉm cười đáp lại: “Chỉ là một con s ú c s i n h thôi, c h ế t thì cũng c h ế t rồi. May mà không làm muội muội bị thương, nếu không phu quân mà biết, e là sẽ trách t ộ i ta.”
Lúc quay gót, một giọng nói đắc ý vọng lại từ phía sau:
“Chính thê thì đã sao? Không quyền không thế lại chẳng được sủng ái, đừng nói là một con mèo, cho dù ta có g i ế t c h ế t con của ả, ả cũng chẳng dám làm gì ta đâu.”
Nụ cười trên môi ta không đổi, bước chân vẫn chẳng hề dừng lại.
Ngày hôm sau, nghe nói vị thiếp thất kia một mực đòi đến ngôi chùa hẻo lánh dâng hương, chẳng may giữa đường gặp phải thổ phỉ.
Sau khi bị h à n h h ạ đến hơi tàn, lại bị ném xuống vách núi.
Đến khi tìm thấy, tấm thân ngọc ngà ấy đã tan thành từng mảnh, lại bị dã thú gặm nhấm, không tài nào ghép lại cho nguyên vẹn.
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại, Nữ Cường
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 59
📖 Bắt đầu đọc