Hạc Lạc Nê Thang
Ngày hòa ly với Tuân Tấn Vân, ta lên đường trở về Vân Mộng.
Trong tay nải chỉ có một bộ quần áo vải thô và một dải lụa buộc tóc màu trơn.
Ta ngắt thêm đóa sen đang nở rộ trong hồ sen của viện.
Đây chính là tất cả những gì ta mang theo khi đến kinh đô.
Lão ma ma của Quốc công phu nhân cứ nhìn ta chằm chằm, chỉ sợ ta sẽ mang đi dù chỉ một cây kim sợi chỉ trong phủ.
“Tiểu thiếu gia hôm nay đã đến Thái học, tiểu thư thì đến tư thục rồi, nếu người muốn nhìn một lần cuối…”
“Không cần đâu.”
Ta dùng vẻ hiền thục dịu dàng lần cuối cùng mà đáp lại: “Đừng vì chuyện nhỏ nhặt mà làm lỡ dở việc học của chúng.”
Xách tay nải lên, ta đi qua từng cánh cửa một để ra ngoài.
Hôm nay mây giăng đầy trời, gió cũng thổi mạnh.
Mỗi khi bước qua một cánh cửa, ánh dương quang lại xuyên qua tầng mây chiếu rọi nhiều hơn.
Ta bất giác đuổi theo ánh sáng ấy mà đi, bước chân cũng ngày một thêm nhẹ nhõm.
Mãi cho đến khi một chân bước ra khỏi cổng lớn của Quốc công phủ, ta mới quay đầu nhìn lão ma ma.
Nụ cười nhàn nhạt đã biến mất từ lâu nay lại nở rộ trên nét mày khóe mắt của ta:
“Phiền bà chuyển lời đến Tuân Tấn Vân, đời này kiếp này, Lạc Diểu ta với hắn, chết cũng không mong gặp lại.”
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Nữ Cường
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 140
📖 Bắt đầu đọc