
Hồng Chiêu Nguyện
Để không bị quân lính làm n h ụ c, trên đường bị lưu đày xuống Lĩnh Nam, ta đã quyến rũ vị vương gia lạnh lùng tàn khốc Tạ Cảnh Uyên.
Sau một đêm hoang đường, ta trở thành món đồ chơi trong tay hắn.
Hắn nói: “Nể tình ngươi có vài phần nhan sắc, tạm thời không g i ế t. Sau này hãy ở lại làm ấm giường cho ta.”
Trong ba năm, hắn dạy ta cách g i ế t người như ngóe trên chiến trường, còn trên giường lại càng phóng túng không chút kiêng dè.
Hắn rõ ràng có người trong lòng, nhưng ngày ngày lại tìm đến ta để phát tiết.
Khi Hoàng thượng ban hôn cho hắn và người ấy, hắn đã nói thật sau cơn say: “Nàng ấy trong trắng tựa như ánh trăng trên thế gian, thánh thiện và thuần khiết, ta không nỡ động vào. Còn ngươi thì khác… Dùng để giải tỏa dục vọng, không gì tốt hơn.”
Ta không nói lời nào, chỉ gượng cười phụ họa.
Tạ Cảnh Uyên vẫn chưa biết. Để rời khỏi hắn, ta đã chuẩn bị suốt ba năm.
Ngày hắn đại hôn, cũng là lúc ta và hắn chết cũng không qua lại với nhau nữa.
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Nữ Cường
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 14
📖 Bắt đầu đọc