
Hỷ Đường Gà Trống
Vì muốn giữ mình cho bạch nguyệt quang trong lòng, đêm tân hôn, Bùi Chiêu đã dắt một con gà trống đến bái đường thành thân cùng ta.
“Vi Vi tính tình trẻ con, nàng trước nay vốn rộng lượng, hãy nhường muội ấy lần này đi.” Hắn khoác vai ta an ủi.
Để lấy lòng mỹ nhân, Bùi Chiêu còn nhẫn tâm đem con tuyết hồ ta đã dày công chăm sóc suốt bảy năm trời, lột da làm thành áo choàng tặng cho ả.
“Vi Vi chưa bao giờ chủ động đòi hỏi điều gì. Đây là thứ duy nhất muội ấy thích. Chỉ là một con tuyết hồ thôi mà, ta lại săn cho nàng một con khác là được.”
Lòng ta đã nguội lạnh tựa tro tàn. Ta trút bỏ xiêm y của nữ tử Trung Nguyên, khoác lại nhung trang Mạc Bắc, rời khỏi kinh thành để trở về bộ lạc nơi ta lớn khôn.
Nơi ấy có những dãy tuyết sơn trập trùng, có bầy tuyết hồ đông đúc, có vô vàn tộc nhân yêu thương ta, duy chỉ không có một Bùi Chiêu khiến ta phiền lòng.
Thế nhưng sau này, hắn lại vượt ngàn dặm băng giá, từng bước khấu đầu, mang theo tấm thân đầy thương tích mà tìm đến bên ta.
“Thiển Thiển, ta còn n ợ nàng tam thư lục lễ, n ợ nàng một hỷ đường hoa chúc. Hãy cùng ta trở về…”
Ta gạt phắt tay hắn, quay đầu bước đi không một lần ngoảnh lại.
Nữ nhi Mạc Bắc sinh ra đã là đại bàng.
Đại bàng chỉ tung cánh theo gió ngàn, nào có quyến luyến đường về.
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Nữ Cường
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 19
📖 Bắt đầu đọc