
Lời Hứa Tám Năm
Năm tám tuổi, ta thay thế tử đỡ một bát canh độc, suýt nữa mất mạng.
Hắn nằm bên giường bệnh ta, mắt đỏ hoe, nói ơn cứu mạng xin lấy thân báo đáp, đợi hắn đến tuổi trưởng thành, nhất định sẽ cưới ta làm thê tử.
Ta hỏi: “Làm thê tử của chàng, có được ăn bánh màn thầu bột trắng mỗi ngày không?”
Hắn ngẩng đầu hứa: “Không chỉ thế, lúc đó nàng sẽ là nửa chủ nhân, sơn hào hải vị mặc sức nàng ăn.”
Ta cong môi cười, thầm nghĩ đó hẳn là một cuộc sống tốt đẹp biết bao.
Tám năm trôi qua, đứa trẻ ngày nào đã trở thành một thiếu niên cao quý.
Cuộc sống tốt đẹp mong đợi chưa đến, ta lại nghe thấy hắn nói nhỏ với tâm phúc: “Lão quản gia đang cần một người biết chăm sóc, nha đầu đó đã hầu hạ ta nhiều năm, thưởng cho ông ta làm kế thê cũng hợp lý.”
“Đã hứa với công chúa lời thề trọn đời, những chuyện cũ này, tự nhiên phải xóa sạch.”
Tim ta đáng lẽ phải đau.
May mà ta đã sớm học được, không coi những lời ngọt ngào của nam nhân quyền quý là lời hứa.
Lá thư của tỷ tỷ vẫn còn dưới gối, tỷ ấy nói đã tích đủ tiền chuộc ta, đang trên đường đến.
Mấy hôm trước, ta đã xin phu nhân ân điển.
Đến ngày hắn đại hôn, cũng là ngày ta rời phủ về nhà…
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Nữ Cường
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 20
📖 Bắt đầu đọc