May Mà Không Phải Con Tôi
VĂN ÁN
Tôi từng nghĩ, kiếp này sẽ không bao giờ còn liên lạc với chồng cũ nữa.
Cho đến khi anh ta gọi điện, nói con gái tôi bị bạn của anh ta tông chết, bảo tôi đến nhận xác và ký nhận tiền bồi thường.
Cái vá đang cầm trên tay “rầm” một tiếng rơi xuống bếp, nước mắt lập tức nhòe cả tầm nhìn, tôi suýt buột miệng chửi thề.
Nhưng rồi chợt nhớ ra, tối qua con bé sốt đến 39 độ, suốt từ đêm đến giờ vẫn yếu ớt gọi “mẹ ơi”.
Con bé rõ ràng còn chưa bước ra khỏi cửa.
“Mẹ ơi, mì nấu xong chưa? Con đói quá rồi này!”
Tiếng con gái vang lên khiến tôi bừng tỉnh hẳn, cũng nhớ ra chuyện đã xin nghỉ phép.
Tối qua con bé sốt đến mức mặt đỏ bừng, tôi thức cả nửa đêm canh chừng.
Sáng nay thấy con vẫn chưa khỏe, tôi vội nhắn tin xin nghỉ với cô giáo chủ nhiệm.
Sáng nay tiệm mì đông khách đến mức tôi không kịp thở, nên nhất thời quên mất chuyện đó.
Nhận được cuộc gọi của chồng cũ, tôi có cảm giác bầu trời như sụp đổ.
Năm đó ly hôn, anh ta chê con gái là “gánh nặng”, sống chết không chịu nuôi, bắt tôi nhất định phải mang con đi.
Tôi biết làm mẹ đơn thân, lại còn mở quán mì, sẽ vất vả đến mức nào, nhưng tôi vẫn cắn răng ôm con theo.
Để con gái ở bên cạnh một người cha vô trách nhiệm như vậy, tôi sao có thể yên tâm?
Dù có phải dậy sớm về muộn mỗi ngày, tôi cũng muốn bảo vệ con thật tốt.
Tôi chẳng mong gì nhiều, chỉ hy vọng con gái lớn lên bình an khỏe mạnh.
Một năm nay, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, thu nhập từ quán mì chỉ vừa đủ sống, nhưng nhìn thấy nụ cười của con, tôi cảm thấy mọi gian khổ đều xứng đáng.
Nếu người xảy ra chuyện thật sự là con bé, tôi thật sự không biết mình sẽ sống tiếp thế nào.
Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ, may mà không phải con gái tôi.
Tác giả:
Thể loại: Hiện đại
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 258
📖 Bắt đầu đọc