Mộng Xuân Cùng Đại Lí Tự Khanh
Ta luôn mơ thấy mình p h ó n g túng cùng một nam nhân.
Một ngày nọ, ta cuối cùng cũng nhìn rõ được khuôn mặt của hắn.
Lại chính là vị Đại Lý Tự Khanh lạnh lùng như băng sương, không gần nữ sắc, Lý Kỷ Từ.
Huynh trưởng của ta bị oan, ta đến cầu xin hắn, hắn mặt không biểu cảm, mỉa mai ta si tâm vọng tưởng.
Nhưng đêm đó trong mộng, hắn lại càng thêm vui vẻ.
Huynh trưởng của ta được rửa sạch t ộ i danh, ngày ra t ù, ta đặc biệt đến tạ ơn hắn, hắn qua cánh cửa nhàn nhạt nói một tiếng “không cần”.
Nhưng trong mộng, hắn lại không còn lạnh nhạt nữa.
Thực tế và mộng cảnh khác xa một trời một vực, cho nên ta đoán chắc đây chỉ là ảo tưởng của mình, liền chôn chặt chuyện này trong lòng.
Một hôm, phủ ta mở tiệc, trong tiệc có nam khách say rượu, lỡ lời: “Các người không biết đó thôi, đừng thấy Lý đại nhân của chúng ta lạnh lùng như băng, trên ngực hắn có một vết bớt hình quả đào, lúc nhỏ bị ta trêu chọc còn lén lút khóc đó.”
“Ấy?”
Ta không khỏi kinh ngạc, bởi vì Lý Kỷ Từ trong mộng cũng có vết bớt.
Và Lý Kỷ Từ vốn dĩ nghe người khác nói xấu mình cũng chẳng hề để tâm, bỗng nhiên dừng chén rượu lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của ta, khiến ta nhận ra một sự thật xấu hổ và đáng sợ —
Những giấc mộng đẹp những ngày qua, dường như không chỉ thuộc về một mình ta.
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Ngọt
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 18
📖 Bắt đầu đọc