Nhà Chồng Tôi Không Còn Ai
VÂN ÁN
Ngày thứ sáu sau khi sinh con gái, tôi phát sốt.
Chồng tôi ra ngoài mua bỉm, mẹ chồng thì đi chợ, vẫn chưa quay về.
Tôi gắng gượng chịu đựng, mơ mơ màng màng không biết đã bao lâu thì tiếng khóc của con gái đánh thức tôi.
Lúc ấy tôi mới nhận ra — bản thân không rõ là đã ngủ hay ngất đi.
Tôi lập tức gọi cho chồng, nhưng máy anh tắt. Gọi cho mẹ chồng, cũng tắt máy.
Xa nhà ba ngàn cây số, tôi chẳng có thân thích nào bên này, đành gọi cấp cứu 120.
Lúc hạ sốt, tôi cầm điện thoại lên thì thấy chồng nhắn một tin:
“Mẹ đã vất vả vì chúng ta như vậy, em còn làm bà giận.
Bà buồn quá nên anh đưa bà ra ngoài giải khuây. Em ở nhà tự mình suy nghĩ lại đi.”
Tôi nhìn chằm chằm tin nhắn đó rất lâu rất lâu, đến mức y tá hốt hoảng kêu lên:
“Người nhà đâu rồi? Truyền dịch mà máu trào ngược rồi, sao chẳng ai để ý thế?”
Tôi lau đi những giọt nước ướt đẫm trên mặt, nhàn nhạt đáp:
“Xin lỗi, tôi nuôi con một mình, nhà chồng tôi chết sạch rồi.”
Tác giả:
Thể loại: Hiện đại
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 342
📖 Bắt đầu đọc