Phu Nhân Hiểu Chuyện
Ta q/uỳ giữa tuyết lạnh suốt một đêm.
Gió buốt mang theo hạt tuyết, như lưỡi d/ao nhỏ c/ứa vào d/a t/hịt.
Đôi gối đã mất hết tri giác, m/á/u trong người tựa hồ cũng đông lại.
Chỉ vì ta trót bắt gặp phu quân ta, Đại tướng quân Cố Diệm, cùng thanh mai trúc mã của hắn, Lâm Thanh Tuyết, tư tình nơi ôn các; nhất thời xúc động, đẩy nàng ta một cái, liền chuốc lấy tội lớn.
Hắn chỉ đến nhìn ta một lần, đứng sau khung cửa, ôm ấp người trong lòng, ánh mắt lạnh như băng sương ngoài hiên.
“Tô Niệm, khi nào nàng biết ngoan ngoãn nhận lỗi, khi ấy hãy đứng dậy.”
Lâm Thanh Tuyết rúc trong ng/ực hắn, giọng run run yếu ớt mà câu nào cũng như d/ao k/hắc vào tim:
“Diệm ca ca, chớ trách tỷ tỷ, là muội không tốt… Nếu chẳng phải th/ân th/ể muội yếu, tỷ ấy cũng sẽ không như thế…”
Cố Diệm dịu giọng đến nỗi có thể nhỏ ra mật:
“Không phải lỗi của nàng, là nàng ta quá ngông cuồng, cũng do ta ngày thường dung túng quá mức.”
Nghe đến đó, chút hơi ấm cuối cùng trong lòng ta cũng bị cơn bão tuyết ngoài kia chôn vùi không còn dấu vết.
Mười năm rồi, ta làm thê tử hắn mười năm, từ tiểu thư Phủ Thừa tướng kiêu ngạo, trở thành nữ nhân chỉ biết quanh quẩn bên người, hết lòng đổi lấy một câu “ngang ngược”.
Khoảnh khắc ý thức dần mờ đi, ta chỉ nghĩ: lần này, e là thật sự ch/ế/t rồi.
Chết cũng tốt.
Mười năm si tình, coi như đem cho ch/ó ăn.
Nếu hắn muốn một người vợ “hiểu chuyện”: thì từ nay về sau, ta sẽ “hiểu chuyện” cho hắn xem.
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 468
📖 Bắt đầu đọc