
Phu Quân, Đích Tử Của Chàng Ở Nam Phong Quán
Ta ba năm không con, bèn đến chùa Linh Sơn cầu tự.
Trên đường về phủ, thấy một hài nhi bị bỏ lại nơi hoang sơn, ta liền nhặt về Hầu phủ nuôi nấng.
Hơn hai mươi năm ròng, ta coi hắn như con đẻ, dốc hết tâm sức để nâng đỡ hắn nên người.
Nào ngờ ngày hắn công thành danh toại, lại chính là lúc ta bệnh tật triền miên.
Đến lúc hấp hối, ta mới biết đứa con nhặt được này lại là con của phu quân và ngoại thất bên ngoài.
Ta mang theo nỗi oán h ậ n ngút trời mà nhắm mắt.
Mở mắt lần nữa, ta đã quay về ngày đến chùa Linh Sơn cầu tự.
Trên đường về phủ, vẫn là tiếng khóc quen thuộc của trẻ thơ.
Ta lạnh lùng ra lệnh cho thị nữ ném đứa bé này vào Nam Phong quán.
Chẳng phải phu quân ta thích để người khác nuôi con mình lắm sao?
Vậy thì hãy để tú bà của Nam Phong quán dạy dỗ đứa bé cho thật tốt, xem phải hầu hạ nam nhân thế nào…
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Nữ Cường
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 13
📖 Bắt đầu đọc