
Thái Phó Hối Hận Muộn Màng
Ta đã theo đuổi Thẩm Trạm năm năm.
Vào ngày khảo hạch nữ quan, hắn lấy cớ trên bài của ta có vết mực mà xử cho đường muội của ta thắng.
Nhìn vết mực nhỏ như lỗ kim, nhị thúc và gia đình ông ta hết lời chế giễu: “Thái phó đại nhân đối với ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Đường muội càng đắc ý vênh váo: “Xem ra vẫn là ta được lòng Thẩm đại nhân hơn, chỉ rơi vài giọt nước mắt mà hắn đã không nỡ để ta thua rồi.”
Ta không dám tin, bèn tìm Thẩm Trạm để hỏi cho rõ.
Hắn chăm chú xem lại bài thi, đầu cũng không ngẩng lên, giọng điệu hoàn toàn thờ ơ: “Nên để cho ngươi ghi nhớ một chút, mới mong sửa được cái tính cẩu thả và kiêu căng này.”
Lòng ta đau đớn tột cùng, cãi nhau với hắn một trận lớn rồi tuyên bố từ nay cắt đứt quan hệ.
Thẩm Trạm không biết, tổ phụ đã sớm có quyết định.
Nếu không thể trở thành nữ quan, ta sẽ phải vào cung để hầu hạ vị Bệ hạ có sở thích đoạn tụ…
Sau này, nghe nói vị Thái phó dù núi lở trước mặt cũng không đổi sắc kia đã dâng liền mười ba đạo tấu chương, tự kiểm điểm mình xử án bất công.
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Nữ Cường
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 18,675
📖 Bắt đầu đọc