Trà Mơ Chốn Cũ
Trước khi phụ thân bệnh m ấ t, người đã giao phó ta cho Lục Hoài Chi.
Nhưng sau khi thành hôn ta mới biết, hắn đã sớm có người trong lòng.
Ngày nàng ta hòa ly trở về, ta bị bỏ quên tại bến tàu trong cơn mưa xối xả.
Ngày hôm đó, ta đã không xuống thuyền. Ta cứ thế theo thương thuyền trôi nổi một mạch về Giang Nam.
Ta nghĩ, làm Lục phu nhân của hắn, thực sự quá mệt mỏi.
Ta nhớ vị trà mơ ở Giang Nam, cũng nhớ cây hòe cổ thụ trước sân nhà mẫu thân.
…
Giờ Tuất, Lục Hoài Chi hồi phủ. Theo sau hắn là một cỗ xe ngựa.
Phù Ninh ở kinh thành không nơi nương tựa, hắn đành tạm thời đưa nàng về Lục gia. May thay, mẫu thân hắn xưa nay vốn rất quý nàng.
Giá như phu nhân cũng có thể giống nàng, biết cách lấy lòng mẫu thân nhiều hơn thì tốt biết mấy.
Lục Hoài Chi nghĩ vậy, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ phiền muộn.
Thuyền buôn xuôi nam nửa tháng mới có một chuyến. Lỡ chuyến này rồi, đợi phu nhân quay về, không biết lại quấy náo ra sao nữa.
Giờ Hợi, Lục Hoài Chi trở về viện của mình, trong phòng vẫn tối đen như mực.
Xem ra lần này nàng giận thật rồi.
Lục Hoài Chi cười khổ.
Hắn bước vào phòng, không thấy bóng người.
Hắn bắt đầu cảm thấy hoảng hốt một cách khó hiểu.
Hắn bước ra khỏi viện, túm lấy một nha hoàn đi ngang qua:
“Phu nhân đã hồi phủ chưa?”
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Nữ Cường
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 14
📖 Bắt đầu đọc