
Trạc Nguyệt
Thanh mai của phu quân hòa ly, sau đó đến ở nhờ trong phủ.
Nàng ta chiếm được cảm tình của tất cả mọi người.
Bà bà chán ghét ta, phu quân lạnh nhạt.
Ngay cả nhi tử năm tuổi của ta cũng học theo, ném chặn giấy về phía ta rồi lớn tiếng gào thét:
“Cút đi! Mẫu thân chỉ biết ngày nào cũng ép con đọc sách. Liễu di lại nói ham chơi là bản tính của trẻ con, con thích Liễu di, con muốn Liễu di làm mẫu thân của con!”
Giữa mùa hạ, Bệ hạ ban thưởng một thùng lệ chi tươi.
Mấy người họ không chừa lại cho ta một quả nào.
“Lệ chi quý lắm, Liễu di chưa từng thấy bao giờ nên thấy mới lạ, nhất thời ham ăn nên không cẩn thận ăn hết mất rồi. Mẫu thân chắc sẽ không tính toán đâu nhỉ?”
Ta bình thản lắc đầu: “Không đâu.”
Ngày hôm sau, ta thu dọn hành trang rời nhà, chỉ để lại một phong thư hòa ly.
Phu quân giận quá hóa cười:
“Để cho nàng ta đi!”
“Một nữ nhân mồ côi không gia thế, ngay cả lộ dẫn cũng chẳng có, ta muốn xem xem nàng ta có thể đi được đến đâu?!”
Hắn nói đúng, nơi ta có thể đi không nhiều.
Nhưng ít nhất vẫn còn một chốn.
Tiểu Thái tử trong cung đang khóc lóc đòi mẫu thân.
Ta phải trở về rồi.
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Nữ Cường
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 20
📖 Bắt đầu đọc