
Tướng Quân Chẳng Lẽ… Không Được
Triệu Khê Hành cầu thân với tỷ tỷ ta ba lần đều bị cự tuyệt.
Lần thứ ba hắn vừa rời khỏi phủ, ta liền leo lên đầu tường gọi với theo: “Tướng quân, không bằng cưới ta đi? Ta rất dễ cưới đó!”
Hắn thoáng ngẩn người, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau lại mím môi, ôn hòa từ chối.
Chẳng ngờ đến tiệc yến đầu xuân, ta cùng hắn bất ngờ chạm mặt nơi hành lang vắng.
Tướng quân sắc mặt ửng đỏ, hơi thở dồn dập, thanh âm khàn đặc như bị lửa nung: “Giúp ta… một chút…”
Ta giật mình lùi lại, vội vàng xua tay: “Nam nữ thụ thụ bất thân, huống hồ tiểu nữ vẫn chưa xuất giá, đâu thể tùy tiện gần gũi nam nhân.”
“Tính mạng tướng quân tuy quý, nhưng danh tiết của tiểu nữ lại càng không thể xem nhẹ.”
Ta lại đảo mắt một vòng, vờ như chợt nhớ ra: “A, hình như Trường công chúa đang tìm ngài khắp nơi, chi bằng để ta đi mời người đến giúp.”
Hắn bước chân lảo đảo, gắng gượng đứng vững, cắn răng trầm giọng: “Ta cưới nàng! Như vậy được chưa?”
Ta lập tức tiến lên, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay hắn, giọng đầy chân thành: “Tướng quân sớm nói như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Ngài xem, mồ hôi ra đầy trán rồi, để ta giúp ngài điều khí.”
Ánh mắt hắn thoáng sửng sốt, hàng mi run rẩy, nghẹn lời nói: “Ngay… ngay tại đây sao? Có… có cần tìm nơi kín đáo hơn chăng…”
Ta mỉm cười: “Không cần đâu, nơi này là được rồi.”
Vừa nói, ta vừa tháo dải lưng, kiễng chân lên, tay nhẹ nhàng đặt lên huyệt nhân trung của hắn.
Tướng quân khẽ rùng mình, như đã chấp nhận số mệnh, khép mắt lại, chậm rãi cúi người xuống: “Được… nàng chớ hối hận…”
Tác giả:
Thể loại: Ngôn Tình , Cổ Đại , Ngọt Sủng , HE
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 40
📖 Bắt đầu đọc