Tuyệt Đối Độc Lập Trong Hôn Nhân
Sau ba năm kết hôn, chồng tôi bỗng tin vào “tuyệt đối độc lập”, yêu cầu tôi mọi việc phải tự giải quyết.
Tôi bị thương vì tai nạn xe, anh bảo tôi tự đến bệnh viện băng bó.
Mẹ mắc ung thư giai đoạn cuối, anh chỉ mua vé máy bay rồi nói: “Đây là thứ duy nhất anh có thể giúp em.”
Tôi bị sự lạnh lùng và cô lập tinh thần kéo dài của anh dằn vặt đến trầm cảm, anh ném
thẳng tờ chẩn đoán vào thùng rác, giọng thản nhiên: “Giả vờ yếu đuối thì có gì đáng
thương? Trầm cảm đều là trò của kẻ yếu thôi.”
“Làm màu cũng là làm màu thôi. Sao mà nhiều bệnh thế? Nói thật, trầm cảm toàn là mấy kẻ yếu đuối giả vờ đáng thương.”
Đêm mẹ tôi mất, cha tôi không chịu nổi cú sốc mà nhảy lầu tự tử. Tôi gọi cho anh, van xin anh về giúp lo hậu sự, nhưng anh chỉ lạnh lùng hỏi lại:
“Anh về thì ba mẹ em sống lại được chắc? Còn em, họ đều đi rồi mà vẫn chưa học được cách tự lập sao? Sau này định chuyện gì cũng trông chờ anh bế à?”
Tôi một mình xử lý xong mọi chuyện, rồi ngất xỉu ngay tại nghĩa trang.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đã sẩy thai. Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, tôi cắt cổ tay tự sát.
Trên đường được đưa vào phòng cấp cứu, tôi nhìn thấy anh đang ôm cô thư ký, lo lắng cầu xin bác sĩ nhanh chóng xử lý vết xước ở gót chân cô ta do giày cao gót cọ vào.
Thư ký ngượng ngùng nói anh đừng làm quá, nhưng anh lại đỏ mắt, dịu dàng nói:
“Ở bên anh, em mãi mãi không cần độc lập. Đau thì cứ nói, có anh ở đây rồi.”
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu ra.
Anh chưa từng “tin vào độc lập”, anh chỉ là… không còn yêu tôi nữa.
Nhưng tại sao, sau khi mất hết tất cả, anh lại khóc, van xin tôi tiếp tục làm “công chúa ngây thơ hồn nhiên” của anh?
Tác giả:
Thể loại: Hiện đại
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 1,043
📖 Bắt đầu đọc