
Xuân Kết Đoạn Sầu
Trước ngày tiểu tướng quân xuất chinh, hắn mượn rượu làm càn, cướp đi lần đầu của ta.
Sau ba ngày ba đêm hoang đường, hắn cắn vào cổ ta, nghiến răng hứa hẹn:
“Để lại cho ta một đứa con nối dõi, ngôi vị chính thê sẽ là của nàng.”
Thế nhưng, khi hắn khải hoàn trở về, trong vòng tay lại là đích tỷ của ta, người đã bỏ trốn khỏi hôn ước năm đó.
Đích tỷ nép vào lồng ngực hắn, khoé mắt ửng hồng:
“Đêm đó tướng quân chẳng qua chỉ mượn muội muội để giải quyết nhu cầu cấp bách… Người định thân với chàng, vốn dĩ là ta…”
Tiểu tướng quân đau lòng khôn xiết, chau mày an ủi đích tỷ:
“Cho nàng ta một danh phận tiểu thiếp rồi đuổi đi là được, ngôi vị chính thê của bổn tướng quân chỉ mình nàng xứng đáng.”
Ta như bị sét đánh ngang tai, trong khoảnh khắc hoàn toàn tỉnh mộng.
Phải rồi, là lỗi của ta, đã vọng tưởng đến vầng trăng trên trời cao.
Ta cúi đầu xoa nhẹ chiếc bụng đã hơi nhô lên, lặng lẽ xoay người rời khỏi Thượng Kinh.
Năm năm sau gặp lại, ta dắt theo một tiểu đoàn tử bé bỏng.
Vị tiểu tướng quân cả đời ngông cuồng phóng túng nay đôi mắt đã đỏ ngầu, nửa bước cũng không dám tiến lên.
Khoan đã, hắn ta sẽ không cho rằng, nữ nhi của ta là con của hắn ta đấy chứ?
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Nữ Cường
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 17
📖 Bắt đầu đọc