XUNG HỈ CHI NHÂN
VĂN ÁN
Nhi tử độc nhất của nhà họ Tạ, Tạ Thuần, từ nhỏ đã yếu ớt đa bệnh.
Đạo sĩ ở Huyền Chân Quán nói rằng: chỉ cần tìm được một nữ tử có bát tự toàn dương để “xung hỉ”, ắt có thể giữ được mạng sống bình an vô sự.
Ta và muội muội song sinh, Thôi Uyển, cùng được đưa vào Tạ phủ, trở thành đồng dưỡng tức.
Mười tuổi năm ấy, Tạ Thuần tặng ta một cây sáo ngọc, nói sẽ lấy ta làm thê cả đời này.
Từ đó, ta ngày đêm khổ luyện cầm kỳ thư họa, học lễ nghi quy củ, chỉ mong đủ xứng với thân phận chính thất của Tạ gia.
Đọc full tại page mỗi ngày chỉ thích làm cá muối
Thế nhưng đến ngày ta cập kê, hắn lại cài trâm ngọc phỉ thúy lên mái tóc của Thôi Uyển.
“Thưa mẫu thân, nhi tử lòng mang thương nhớ Uyển Uyển, xin người cho phép ta cưới nàng làm chính thê.”
“Nhi tử biết mẫu thân coi trọng tỷ tỷ Thôi Dĩnh hơn, nhưng nàng ấy tâm địa độc ác, không xứng làm vợ người. Nếu người không chấp thuận hôn sự giữa ta và Uyển Uyển, ta nguyện xuất gia làm tăng, trọn đời không cưới.”
“Còn về Thôi Dĩnh, nhiều nhất chỉ nên cho nàng bán thân làm nô, hầu hạ Uyển Uyển như một tỳ nữ thô kệch.”
Cả đại sảnh xôn xao.
Ánh mắt mọi người nhìn ta chan chứa châm biếm và chán ghét, duy chỉ không có một tia thương hại.
Con tim từng háo hức chờ mong của ta phút chốc nguội lạnh, chỉ còn lại vị đắng chát và nỗi nhục nhã thấu xương.
Ngươi vô tình, ta sẽ đoạn nghĩa.
Tạ Thuần, để ta xem: không có ta, liệu ngươi còn có thể sống bình an trọn đời hay không.
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 308
📖 Bắt đầu đọc